Đôi khi sự im lặng kéo dài trong một mối quan hệ không phải do không thể nói mà là không biết phải mở lời ra sao.
Tôi có một cô bạn, chúng tôi chơi thân từ năm cấp 2 và đến nay đã được hơn 10 năm cùng nhau. Không hẳn là hợp nhau trên mọi bình diện, thậm chí tính cách của cả hai còn có phần trái ngược, nhưng chúng tôi vẫn là đôi cạ cứng lâu dài và bền vững theo năm tháng. Cho đến nay, tôi vẫn còn khá tự hào về điều đó. Tôi là một kẻ mơ mộng, ưa viết lách và thích làm theo ý mình bất chấp ý kiến mọi người xung quanh. Cô bạn thân lại là người luôn suy đi tính lại trước mọi quyết định, hay quan tâm đến cách mọi người nhìn mình và đôi khi còn có phần thực dụng. Chúng tôi bù trừ những lỗ hổng cho nhau bằng những lời động viên, góp ý chân thành. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể học hỏi được từ sự điềm tĩnh và cẩn thận từ cô ấy. Đồng thời, tôi chính là một bầu trời bao la đầy bay bổng để cô bạn tựa vào mỗi khi mỏi mệt.
Nhiều người bạn đã từng nhận xét tôi là một người bạn ngờ nghệch đến ngốc nghếch, bởi tôi luôn suy tính cho cảm xúc của họ, lo lắng những điều nhỏ nhất như một lời nói hay cử chỉ nào đó có thể vô tình khiến họ buồn lòng. Thế nhưng, tôi lại không ngờ điều đó chính là thứ giết chết mối quan hệ nhanh hơn bao giờ hết. Trong quá trình hơn 10 năm bên cạnh cô bạn, tôi dần nhận thấy rõ sự thay đổi ngày càng rõ rệt giữa chúng tôi. Không còn đơn thuần là những suy nghĩ khác biệt mà còn là cả cách ứng xử và hành động dành cho nhau. Đã có đôi lúc tôi không còn nhận ra được đây là người bạn mình gắn bó suốt bao lâu nay nữa. Bản thân tôi chưa từng phủ nhận việc mình cũng đã thay đổi, đồng thời, tôi không hề phán xét những điều cô bạn tôi đang làm và con người cô ấy dần trở thành là đúng hay sai. Chỉ là những câu chuyện giữa chúng tôi đang trở nên ngày càng rời rạc, khoảng lặng lại càng xuất hiện nhiều hơn. Tôi nhìn thấy rõ vấn đề ngay trước mắt, thế nhưng, lại chẳng thể làm được điều gì.
Chắc hẳn, nói đến đây nhiều người sẽ cho rằng điều chúng tôi đang cần hiện tại chỉ là một cuộc trò chuyện thẳng thắn và nghiêm túc mà thôi. Đúng. Nhưng nó sẽ không thể xảy ra như thế đâu. Khi bạn trưởng thành sẽ có nhiều điều khó có cách nào diễn đạt hết được bằng lời, đó là lúc bạn cần một người đủ thông cảm và thấu hiểu ngay lúc này. Những vấn đề khó cách nào mở miệng có thể xuất phát từ lòng ghen tỵ, sự ganh đua, tủi thân hay bản ngã,… Đó là những vấn đề theo lý mà nói không nên dành cho người bạn luôn ở bên cạnh mình. ‘Bạn thành công thì nên ủng hộ và mừng cho bạn chứ không phải ganh đua hay đố kỵ’. Thế nhưng, đến cuối cùng thì chúng ta vốn chỉ là con người mà thôi, làm sao ngăn được những cảm xúc đang thưc sự hiện hữu bên trong mình đây ?
Nếu đọc đến đây bạn ngay lập tức nhận xét tôi quá ích kỉ, nhỏ nhen thì đó là lý do tôi không thể chia sẻ trực tiếp với cô bạn của mình đấy! Làm sao tôi có thể nói những điều đó rõ ràng ra bằng lời? Tôi vẫn đang tận lực cố gắng cho chính mình, chưa bao giờ tôi muốn bỏ cuộc. Nhưng đứng trước những thành tích bạn mình đạt được, thậm chí còn được khoe ngay trước mắt, liệu có thật sự cảm thấy ổn hay không? Đó còn chưa kể cô bạn còn vô tâm đến mức nhìn tôi ánh mắt tội nghiệp, đồng thời, so sánh sự thành công của cô ấy với tôi. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ vang lên một câu ‘Tại sao tôi luôn đối xử tốt với cảm xúc của cô ấy nhưng cô ấy lại không thể làm điều ngược lại?’. Và chính điều đó lại càng kéo chúng tôi ra xa nhau hơn.
Khi lớn lên, người ta thường đau đầu vì không cách nào nói ra hết những điều mình đang thật sự suy nghĩ, cảm thấy. Bởi chỉ cần một câu nói cũng có thể hủy đi một mối quan hệ, hủy đi những thứ đã từng đẹp đẽ đến nhường nào.
Tags:
Tư duy