Đã bao giờ bạn thắc mắc, vì sao một người lại rời đi và không ở cạnh chúng ta nữa chưa? Thời gian người với người ở cạnh nhau, có chăng chỉ là hữu hạn. Vì dù cho yêu nhau nhiều nhường nào đi nữa thì chúng ta cũng phải chấp nhận một điều rằng, đến một lúc nào đó, cái chết cũng sẽ là thứ chia cắt đôi bên. Tình bạn, tình yêu, tất cả những mối quan hệ rồi cũng đến một ngày đi vào hồi kết.
Để kết thúc, chúng ta cần phải có bắt đầu. Và, tất cả các mối quan hệ luôn bắt nguồn từ việc gặp gỡ.
Mình vẫn luôn tự hỏi, liệu có tồn tại lí do khiến nhân sinh gặp gỡ nhau? Vốn dĩ, cuộc gặp gỡ nào cũng sẽ đến hồi chia xa. Vậy thì vì lí do gì, chúng ta lại gặp gỡ nhau?
Mỗi ngày, chúng ta chạm mặt rất nhiều người, không kể xa lạ hay quen thuộc. Có vài người chúng ta sẽ chỉ chạm mặt thoáng qua một lần trong đời, đôi ba người thêm đôi ba lần và vô số người sẽ còn gặp lại rất cơ số lần. Phật Giáo lí giải việc gặp gỡ này là do mối nhân duyên, là duyên, là nợ:
Các mối quan hệ trong kiếp này của bạn đều có nhân có quả. Trong luân hồi, duyên sẽ đi theo bạn từ những kiếp trước. Ân oán, yêu thương, nợ tình cũng theo duyên này, và dẫn bạn đến với những người bạn cần gặp. Kiếp trước hay kiếp này, dù tên gọi và vai trò có khác, nhưng họa chăng, tất cả đều là những người bạn cần gặp, hoặc phải gặp… để hướng đến cuộc sống an lạc hạnh phúc sau này.
Tags:
Đời Thường